PSO - Có những giọt nước mắt không rơi vì nỗi đau, mà rơi vì lòng người bỗng dưng chạm phải ánh sáng của yêu thương. Có những giọt nước mắt không mặn vì khổ đau, mà trong đó là sự tỉnh thức – lặng lẽ, thầm thì như một đóa sen nở giữa mùa bùn sâu.
Và chính những giọt nước mắt ấy, đã thấm đẫm tâm hồn chúng tôi trong bốn ngày thiêng liêng của chương trình “Thoáng hương thiền”. Trường Giáo dưỡng số 4 những ngày cuối tháng Bảy dường như tĩnh lặng hơn thường lệ. Nhưng trong cái tĩnh ấy là cả một hành trình chuyển động bên trong – nơi những trái tim khô cằn bắt đầu nứt ra để đón lấy những hạt mưa đầu tiên từ lòng từ bi. Trong từng khoảnh khắc lặng im, từng hơi thở quán niệm, từng ánh mắt giao nhau giữa thầy cô và học sinh, có những giọt nước mắt âm thầm rơi. Đó là những giọt nước mắt xót xa của những người phụng sự – những con người mang trái tim của những bậc cha mẹ, khi nhìn thấy những đứa trẻ còn quá non nớt mà đã phải mang trên vai quá khứ đầy gai nhọn. Các em như những mầm cây bị giông bão quật ngã, nhưng vẫn còn đó niềm hy vọng: nếu có bàn tay nâng đỡ, nếu có ánh sáng của lòng từ, biết đâu những mầm cây ấy sẽ lại nở hoa. Chúng tôi đã cùng nhau lặng người trước thước phim “Thiền Vipassana trong nhà tù Ấn Độ” – một bộ phim không chỉ lay động bởi những thước tư liệu chân thực, mà còn bởi trái tim vô bờ của bà chánh cai ngục Bedi – người phụ nữ với đôi mắt như biển, và trái tim rộng hơn bầu trời. Ai đã từng xem, hẳn không thể quên hình ảnh những phạm nhân cúi đầu lặng lẽ hành thiền, và rồi bật khóc – khóc vì được nhìn thấy lại chính mình. Nơi họ, ánh sáng đã bắt đầu le lói trong tận cùng tăm tối. Và khi ánh sáng ấy chạm vào tim mình, nhiều thầy cô, nhiều người trong ban phụng sự, đã lặng lẽ rơi nước mắt. Bởi họ nhận ra, đôi khi, điều cần nhất không phải là sự trừng phạt, mà là một cơ hội để con người được quay về với chính mình.
Đêm hoa đăng – đêm thiêng liêng nhất trong suốt bốn ngày chương trình – là nơi những giọt nước mắt không còn giấu được nữa. Dưới ánh sáng lung linh của những ngọn nến, những mái đầu cúi xuống, những đôi mắt đỏ hoe. Các em khóc. Không ai ép. Không ai bảo. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tất cả như cùng lắng nghe được tiếng lòng. Là lời sám hối với mẹ cha, là tiếng thở dài của những ước mơ gãy gập, là cái siết chặt của một đứa trẻ từng lạc lối đang cố tìm về nơi ấm áp. Các thầy cô, những người tưởng chừng đã quá quen với nước mắt, vậy mà vẫn nghẹn ngào. Có điều gì đó rất thiêng đang xảy ra – như một dòng suối mát đang tưới lên tâm hồn khô cạn của những đứa trẻ từng mang danh “phạm lỗi”. Lời kinh vang lên, như tiếng gọi từ cõi sâu, nhắc nhở mỗi người chúng ta về ơn nghĩa – với cha mẹ, với thầy tổ, với đất nước – và cả với chính bản thân mình. Ở giây phút ấy, không ai còn là người ngoài cuộc. Chúng tôi đều cảm thấy: mình đã từng có lỗi. Và rồi, cũng đến lúc chia tay. Nhưng chia tay không chỉ là rời xa, mà là để giữ mãi trong tim một đoạn đường đẹp đẽ. Những cái ôm thật chặt, những ánh mắt rưng rưng. Các em chẳng muốn rời Sư Thầy, chẳng muốn xa các chư ni, chẳng muốn buông cái nắm tay xiết chặt của các cô chú, anh chị thiền sinh phụng sự đã cho các em những ngày bình yên hiếm hoi. Giọt nước mắt hôm nay không còn là nước mắt của đau buồn hay hối hận, mà là nước mắt của biết ơn và hạnh phúc – thứ hạnh phúc mộc mạc nhưng chân thật khi nhận ra: mình vẫn còn được thương, được hiểu, và được tin tưởng rằng mình có thể thay đổi. Bốn ngày trôi qua như một thoáng mây bay. Nhưng những giọt nước mắt trong chương trình “Thoáng hương thiền” sẽ mãi thấm sâu vào ký ức – như những hạt sương đọng trên cánh sen, trong veo, dịu dàng và thức tỉnh. Có lẽ, đó chính là điều thiêng liêng nhất của con đường thiền tập: giúp con người nhìn lại mình, yêu lại mình, và bắt đầu một cuộc trở về – bằng những giọt nước mắt không còn yếu đuối, mà mạnh mẽ như mầm sống đang vươn lên sau bão giông.
*Một số hình ảnh được ghi nhận:
⸻ Người viết cảm tưởng
Trân trọng cảm ơn chương trình, Ni sư trụ trì thiền viện Pháp sơn, quý chư ni, ban phụng sự, các Thầy cô giáo và tất cả các em học sinh trường GD số 4– vì đã cùng nhau thắp lên ánh sáng của hy vọng và tình thương.
(Cảm tưởng về chương trình “Thoáng hương thiền” tại Trường Giáo dưỡng số 4, Đồng Nai – từ 20/7 đến 23/7/2025)
Tuệ Ngộ